Thanh Mai đưa tôi vào
phòng. Đỡ tôi nằm xuống
giường. Cởi giầy và đắp
chăn cho tôi. Tôi cố nhắm
mắt. Thực sự lúc này tôi
ko biết phải đối mặt với vợ
thế nào. Tôi khẽ giật
mình. Cái bàn tay thân
thương quen thuộc ngày
nào khẽ đặt lên trán tôi.
Những ngón tay mảnh dẻ.
Tôi cảm nhận rõ sự gày
guộc của nó. Cảm giác
trong lòng thật lạ. Tôi
muốn bàn tay ấy đặt mãi
ko thôi. Tôi muốn cảm
nhận hơi ấm từ nó. Nhưng
sao, bất chợt, một cảm
giác lạnh ùa về. Vợ tôi đã
bỏ tay ra thay vào đó là
chiếc khăn ướt đắp trán
cho chồng. Tôi ko say. Tôi
ko thấy mình có cảm giác
gì là mềm nhũn cả. Nhưng
cái đầu tôi thì nóng thật.
Nóng bỏng. Vẫn cái cảm
giác nóng bỏng quen
thuộc, nhưng là từ rất lâu.
Nước mắt cô ấy lại rơi trên
má tôi. Bỏng rát.
Cô ấy khóc. Có lẽ giờ cô ấy
chỉ có nước mắt và sống
trong nước mắt mà thôi.
Một Thanh Mai mạnh mẽ
của ngày nào đâu rồi? Hay
chính tôi đã giết chết con
người đó trong cô ấy
chăng? Tôi vẫn tự hỏi,
trước sự lạnh nhạt, hắt hủi
của tôi sao cô ấy vẫn cứ
phải dối lòng đối xử tốt với
chồng, cứ cố làm một
người vợ hiền thế? Người
vợ hiền ấy trong tôi đã
chết từ lâu rồi mà!
Hôm nay đã đến ngày phải
đi dự tiệc. Tôi ko biết phải
làm sao. Càng ko biết phải
nói với vợ về bữa tiệc này
kiểu gì.
- Hôm nay mấy giờ phải đi
hả anh?
- Gì… gì cơ?
- Đi dự tiệc. Em tưởng
mình phải đi cùng anh?
- À, ừ. 7 giờ.
Làm sao cô ấy biết đc chứ?
Tôi còn chưa nói gì với cô
ấy mà. À chắc là cậu Đức.
Nhưng sao cô ấy lại đồng ý
nhỉ? Cô ấy cứ vờ như ko hề
có chuyện gì xảy ra sao?
Ai bắt cô ấy phải như thế
chứ? Ai bắt cô ấy cứ cố tỏ
ra là một người vợ tuyệt
vời làm gì. Cô ấy mãi mãi
ko làm đc đâu.
Cô ấy bước từ trong phòng
ra trong bộ áo dài hồng
đính đá, để lộ bờ vai trần
thon thả. Cái thai gần 2
tháng vẫn chưa có gì là
khiến cho vòng eo cô ấy
trở nên quá khổ cả. Nó vẫn
thon thả như thường. Rất
ít khi tôi thấy vợ mặc áo
dài, gần như là ko. Trừ
một lần đó là hôm bế
giảng năm học cuối cấp
của cô ấy. Tôi vẫn còn nhớ
như in cô bé với mái tóc
dài đen nhanh xuông
thẳng cùng tà áo dài
trắng tung bay chạy xuống
cổng trường nơi tôi đứng
đợi, cố cười nhưng thực ra
là để che đi những giọt
nước mắt của ngày chia
tay bạn bè, thầy cô và mái
trường. Nhưng lúc đó,
trông cô bé ấy đẹp như
một thiên thần với những
giọt ngọc long lanh nơi
khoé mắt. Và giờ thiên
thần ấy chẳng còn đẹp
trong mắt tôi nữa rồi!
- Sao em lại mặc áo dài?
- Em nghĩ nó hợp cho buổi
tiệc hôm nay.
- À… Em biết những gì
chúng ta phải làm hôm
nay chứ?
- Cậu Đức nói hết cho em
rồi. Em sẽ cố gắng! – Lại nụ
cười gượng gạo trên môi.
Trông thật khó coi.
Trước mắt chúng tôi đã là
ngôi nhà của vợ chồng ông
bà Bi – Tơ. Một căn nhà
thiết kế theo kiểu Việt
Nam, nhưng có một
khuôn viên rất rộng. Và
đó là nơi tổ chức bữa tiệc.
Tôi đưa tay mình chống
mạng sườn. Một hình ảnh
ngày nào hiện ra trước
mắt tôi. Ngày ấy tôi cũng
làm y như thế này cùng
với một câu nói: “Nào em
yêu”. Ngày ấy tôi đóng vai
người yêu của vợ. Và ngày
hôm nay vợ đóng vai
người vợ yêu của tôi. Thật
là ông trời công bằng quá
đó!
- Nào… vợ yêu! – Tôi nói
mà sao cảm thấy chẳng tự
nhiên tẹo nào.
- Em có cần phải nói:
“Vâng anh yêu” ko?
- Em vẫn còn nhớ?
- Mọi kí ức bên anh em
đều nhớ! Còn anh?
- Anh ko muốn nhớ!
Mọi thứ chìm trong im
lặng. Ko gian, thời gian
như chết đứng. Đôi mắt
người phụ nữ long lanh.
Cô ấy cười. Nụ cười rất
tươi. Đưa tay khoác lên
tay tôi. Chúng tôi bước đi.
Một cảm giác gì đó nhói
trong tim. Kí ức ngày xưa
ư? Nó quá êm đềm và
hạnh phúc. Nó quá đẹp
cho một hiện thực phũ
phàng bây giờ.
Chúng tôi lại gần chào hỏi
ông bà Bi – Tơ. Họ khoác
tay nhau cười nói với tất
cả khác mời. Tôi bắt đầu
chào hỏi ông bà bằng vốn
tiếng Anh có sẵn của
mình.
- Xin chào, tôi là Hoàng
Thiên Lâm. Tôi đến từ
tổng công ty Trường Tồn.
- Ồ, rất vui vì anh đã đến.
Lần trc gặp gỡ anh ở công
ty tôi ấn tượng lắm đó.
- Cám ơn ông đã quá
khen!
- Ồ, cô gái trẻ đẹp này là
vợ anh?
- Vâng, cô ấy tên Thanh
Mai. Chúng tôi cưới nhau
gần 1 năm rồi.
- Cô mặc áo dài thật đẹp!
– Bà Bi – Tơ thốt lên.
- Cám ơn bà. Bà có vẻ
thích áo dài Việt Nam?
- Ôi, tôi rất thích. Aó dài
Việt Nam đẹp lắm!
- Nếu bà thích bữa nào
rảnh tôi có thể dẫn bà đi
may một bộ. Tôi biết một
cửa hàng may áo dài rất
đẹp!
- Ôi thật tuyệt! Cô thật dễ
thương.
- Ồ cám ơn bà thật nhiều!
- Cô bao tuổi vậy?
- 19.
- Ôi ko! 19? Cô trẻ quá!
- Vâng. Nhưng tôi đã có
công việc ổn định rồi. Tôi
là một bếp phụ của khác
sạn 5 sao.
- Đầu bếp? Thật tuyệt.
Thời trẻ tôi cũng có niềm
đam mê là nấu ăn đó!...
Tôi ko thể tin cô vợ tôi lại
có thể bắt chuyện nhanh
với bà Bi – Tơ đến vậy. Và
cũng ko ngờ vốn tiếng Anh
của cô ấy lại khá đến thế.
Trong suốt bữa ăn, cô ấy
liên tục trò chuyện và đưa
ra những ý kiến khiến ông
bà Bi – Tơ rất hài lòng. Họ
khen cô ấy thông minh và
tài năng. Đến tôi cũng
phải bất ngờ trc cách xử sự
hết sức quý phái nhưng vô
cùng thân thiện của cô ấy.
Cô ấy đóng vai diễn quá
đạt!
- Anh có thể mời em 1
điệu nhảy giống như ngày
xưa đc chứ? - Vợ tôi đưa
tay ra hỏi tôi.
- Ừ.
Và chúng tôi lại cùng
nhau khiêu vũ. Mọi kí ức
lại ùa về. Mọi thứ vẫn thân
quen nhu ngày nào. Vẫn
hai con người. Vẫn điệu
nhạc khiêu vũ ấy. Vợ ở trc
mặt tôi nhưng sao nhỏ bé
quá, và cũng xa vời quá.
Tôi đang ôm lấy bờ eo vợ,
nắm lấy bàn tay vợ. Giữa
chúng tôi như chẳng có
khoảng cách. Nhưng sự
thuộc về lẫn nhau thì ko
hề có. Khoảng trống trong
lòng như ngày một rộng
ra. Bờ vai cô ấy run run.
Đôi mắt ánh buồn. Chưa
bao giờ tôi thấy những
bước nhảy nặng trĩu đến
vậy .